Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

Nghịch chiêm ngưỡng lý làng giải trí Việt: “Chân ngoài dài hơn chân trong”.

Ai cũng hiểu một trong những lý do chính dẫn đến điều này bởi các diễn viên còn hối hả chạy show

Nghịch lý làng giải trí Việt: “Chân ngoài dài hơn chân trong”

) Mà còn có nhà sản xuất âm nhạc (Quốc Trung, minh chủ, Huy Tuấn. Thể loại này quyến rũ và nâng cao tầm thưởng thức nghệ thuật cho công chúng, nhưng đi kèm với nó phải là một hàng ngũ nghệ sĩ giỏi nghề, trong khi nhân công lại là vấn đề nan giải trước thực trạng truyền hình thực tiễn ngày càng bành trướng.

Lĩnh vực âm nhạc cũng không khá hơn. Với thời gian làm việc liên tiếp suốt năm dành cho các show truyền hình thực tại, nhưng các gương mặt showbiz này (dĩ nhiên) vẫn đảm đương các công việc chính của họ là biểu diễn, dạy học, làm phim, biên đạo múa, sáng tác nhạc (!?).

Trong buổi san sẻ thông tin về vở kịch thiếu nhi Hoàng tử gấu và hạt đậu thần, đạo diễn trẻ Đình Toàn cho biết vở diễn này có thời kì chuẩn bị trước đó khá dài nhưng chỉ tụ họp nghệ sĩ trên sàn tập ngắn gọn trong hai tuần. Đã có bao nhiêu sáng tác mới của nhạc trẻ giờ có đời sống bền lâu trên một thập kỷ, chứ chưa nói gì đến sáu, bảy thập niên như các tác phẩm của tuổi âm nhạc tiền chiến.

Thậm chí, có đạo diễn rất hoạt ngôn trên sóng truyền hình nhưng phim anh làm ra bị xem là thảm họa không chỉ ở LHP mà còn ở doanh thu phòng vé. Chạy show đủ loại hình, nhưng lại dở tệ ở chính lĩnh vực mà mình được vinh danh, nhiều nghệ sĩ của làng giải trí Việt đang chứng minh câu chuyện “chân ngoài dài hơn chân trong” dù nghịch lý nhưng vẫn đang tồn tại.

Thử nhìn lại các show truyền hình thực tiễn đang diễn ra dày đặc mỗi cuối tuần, sẽ dễ dàng nhìn thấy guồng quay của bộ máy này đang “hút” vào đó không chỉ giảng sư thanh nhạc, vũ công, nhạc sĩ, ca sĩ (Mỹ Tâm, Đàm Vĩnh Hưng, Thanh Bùi, Mỹ Linh, Hiền Thục.

Phải xem những tình tiết phi lý xuất hiện đầy rẫy trong phim, khi bước ra khỏi rạp một khán giả trẻ chán chường: “Suốt ngày lo chấm thi hát thì lấy đâu ra thời gian đầu tư làm phim hay”. ), Đạo diễn phim (Lê Hoàng, Nguyễn Quang Dũng). Như vậy, vấn đề đặt ra ở đây là khi “phân thân” trong vài công việc xoay tua liên tục, thời gian và công sức đầu tư cho công việc chuyên môn chính bị san sớt thì liệu có còn đảm bảo chất lượng cho từng việc? Chẳng thế mà có vị đạo diễn phim khi đang mê mải ngồi trên ghế nóng nhận xét tưng bừng về các ngôi sao thi nhảy, về các giọng ca triển vọng thì khán giả ngoài rạp đang phải nhăn mặt vì nuốt phải những hạt sạn to tướng trong bộ phim do chính đạo diễn này thực hành.

Các nhạc sĩ và nhà sản xuất âm nhạc tới tấp trên sóng truyền hình thực tại và rất mạnh miệng khen chê, trong khi hãy thử nhìn lại chất lượng các ca khúc và album mới ra đời: nhàn nhạt, hời hợt về cả nhạc điệu lẫn ca từ và mau chóng “chết yểu” là thực trạng chung của hồ hết bài hát mới.

Trước khi lên sóng. Tác phẩm điện ảnh mới nhất của “giám khảo” này lặng đúng ra rạp và cũng sớm rút khỏi lịch chiếu vì vấp phải sự hững hờ của những người móc hà bao mua vé. Nếu khán giả chỉ trực tiếp chứng kiến các gương mặt này xuất hiện vài buổi mỗi tuần trên sóng truyền hình, thì trên thực tiễn họ còn tốn thời gian gấp nhiều lần hơn thế cho các buổi đàm đạo, hội ý, luyện tập, họp đột xuất.

Ông bầu Huỳnh Anh Tuấn cũng đề cập đến khao khát làm một vở nhạc kịch đúng nghĩa và hứa sẵn sàng đầu tư nếu có đủ nhân lực tham gia thực hiện.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét