Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

Được chia sẻ "Nếu kiện sách Huyền Chip, chắc phải kiện thêm nhiều cuốn khác".

Sau mỗi trận chiến, cuộc sống vẫn diễn ra như nó đã từng, chỉ có chúng ta là đổi thay để tốt hơn mà thôi

Giá Huyền bớt chút oai khi cố nhấn mạnh mình bị gãy ống đồng, để rồi sơ sảy lại viết mình đi chơi sau đó 3 tuần. Chúng ta cũng không thể phủ nhận rằng, có thể thấy cái câu chấp của Huyền là cái câu chấp của một người đang nói thật.

Nói vậy thôi để các bạn thấy, cái lý do đưa ra để cố gán cho việc đi đây đi đó của anh ấy khó lòng mà thuyết phục giới trẻ bây giờ. Điều này diễn đạt sự mất bình tĩnh, thái độ nóng vội muốn phủ đầu "đối thủ" của Huyền. Trong chuyến đi này, Che cũng từng móc túi rượu ở một bữa tiệc rồi chôn ở gần bờ sông, nếu mà Che còn sống, chưa biết chừng anh kia cũng lặn lội sang Cuba để tìm Che mà.

Nó giúp bạn mường tượng về một thế giới rộng lớn hơn, có cảm hứng để đổi thay bản thân, con người của chính mình. Tiếp đó là cách Huyền ứng xử trước những ý kiến thụ động về mình. Chẳng ai bắt lỗi nhà văn vì sự hình dong bởi lẽ cựu công việc của nhà văn đã là sáng tạo rồi.

Rùm xùm xung quanh cuốn sách có vẻ không còn là chuyện trên mạng, giữa các anh hùng bàn phím nữa rồi

Cũng Có lẽ lần sau, cộng đồng mạng sẽ không còn tranh cãi ào ào về một tình tiết nào đó trong chuyến đi của Huyền nữa. Khi đó, đọc những dòng viết của Huyền Chip , tôi đã không khỏi hâm mộ cô gái bé nhỏ, trạc tuổi mình mà đã có bản lĩnh để bôn ba khắp chốn, làm được như Huyền là điều tôi ao ước từ lâu, nhưng thú thiệt là tôi chẳng đủ gan dạ đến thế.

Phải, ngay từ đầu, Huyền nói rõ chuyến đi của mình khởi điểm với 700$ rồi vừa đi vừa làm kiếm tiền thì hiện nay, cô đã chẳng phải "há miệng mắc quai" khi được đặt câu hỏi: "Làm sao mà chỉ với 700$ lại đi được 25 nước? Ăn, ngủ, nghỉ, xin visa thế nào với 700$?". Và có nhẽ lần sau, sẽ là tôi hay bạn đi và viết về những câu chuyện của mình.

Giá như Huyền bớt chút nóng vội muốn đánh bóng bản thân thì Có lẽ câu chuyện đã trung thực, gần gụi và nhận được nhiều cảm tình hơn. Đi bộ từ Bắc vào Nam mà làm gì? Trần Hùng John , Việt kiều - có hại tới giới trẻ vì đi bộ từ Bắc vào Nam? Vài năm trước, chúng ta có cuốn Ăn, nguyện cầu, yêu của Elizabeth Gilbert , cuốn sách đó phải chăng là một mối nguy với cuộc sống gia đình vì trong sách, tác giả kể lại câu chuyện mình đã ly dị chồng và dồn hết tài sản còn lại để… đi du lịch một năm nhằm tìm lại bản ngã, tội nghiệp anh chồng, chẳng làm gì cũng bị đá! Không hiểu sao Julia Robert lại nhận lời đóng bộ phim chuyển thể từ tác phẩm khuyên phụ nữ bỏ chồng và đi du lịch? Hay câu chuyện của Christopher McCandless - còn được biết tới với cái tên Alexander Supertramp - Người từng vứt bỏ hết tiền nong, cuộc sống riêng đủ đầy chỉ để một thân một mình lang thang khắp nước Mỹ và cuối cùng thiệt mạng ở Alaska, câu chuyện của anh từng được dựng thành sách, thành phim và là nguồn cảm hứng vô tận cho những bạn trẻ đang muốn thoát khỏi cuộc sống tẻ nhạt, mỏi mệt thông thường, mà lại như thế thì hiểm nguy quá.

Chẳng cần biết câu chuyện của Huyền hài hước đến đâu trong mắt những cư dân phượt, nhưng câu chuyện về một cô bé yêu du lịch, muốn kể lại những trải nghiệm tiệt của mình trên khắp những nẻo đường từng bước tới là một động cơ hoàn toàn trong sáng.

Huyền đúng khi muốn chia sẻ lại câu chuyện của mình với những người có chung niềm ham du lịch. Việc anh làm, trước hết, không chỉ dừng ở việc kiện Huyền Chip nữa mà anh còn mở đường cho một thời kỳ mới, thời kỳ mà những anh hùng bàn phím đập bàn phím để bước ra ngoài đời thực, cầm luân lý và đạo đức trên tay để "giúp ích" cho cuộc sống quanh mình

Thế rồi, ngày bữa qua, là chuyện một bạn đọc mang một bản kiến nghị dài 21 trang gửi tới Cục xuất bản để đòi dừng phát hành cuốn sách của Huyền Chip.

Che và người bạn thân Alberto Granado trong chuyến hành trình dọc Nam Mỹ trên chiếc xe La Poderosa - được tái hiện trên màn ảnh rộng. Một cô gái trẻ, đã từng lăn lộn ở những miền đất bóng gió, đi làm từ khi còn rất trẻ như Huyền - Không hiểu sao, lại có cách ứng xử còn thua cả những cô bé hotgirl mới nổi. Đúng như lời Che từng nói: "Và nếu có ai bảo rằng chúng tôi rất lãng mạn, rằng chúng tôi là những kẻ liều lĩnh, rằng chúng tôi chỉ nghĩ đến những điều không thể làm được, thì chúng tôi sẽ chỉ mỉm cười im lặng.

Chuyến đi và những trải nghiệm đã mở ra trước mắt Che cuộc sống lầm than của người dân Nam Mỹ, khắc sâu trong Che khao khát muốn được giải phóng những con người vô sản khỏi kiếp nô lệ đọa đày và cũng từ chuyến đi này, ông đã trở thành một huyền thoại, một nhà cách mệnh lỗi lạc.

Có lẽ mọi chuyện đã chẳng rùm beng đến thế nếu Huyền có một động thái chứng minh rõ ràng, cương quyết hơn. Thoát xác, ai cũng học theo thì hỏng! Chris McCandless , kẻ siêu-lang-thang. Chỉ có điều là khi mang chuyến đi về nhà và chế biến nó thành cuốn sách, Huyền đã gia giảm thêm không biết bao lăm gia vị cho món ăn ý thức của mình.

Một bài viết dài, giọng văn trào phúng với hệ trọng ưa về Huyền Chip và câu chuyện chuồn chuồn cắn rốn , cũng như mang đầy những chiêm nghiệm mà một người 40 tuổi đã trải đời mới có và hiểu được

Nhưng hành động và suy nghĩ trong chúng tôi sẽ lên tiếng: Vâng! Đúng vậy! Có gì là sai nào?" Bài học cho tuốt tuột chúng ta Trên mạng có một quan điểm nói rằng sau mỗi cuộc chiến trên mạng về bà Tưng , Angela Phương Trinh hay gần đây nhất là Huyền Chip , anh ấy cảm thấy rất xăm khi vào cuối ngày, đó không chỉ là câu chuyện của những cái tên kia nữa mà là sự va của những luồng tư tưởng, của những quan điểm cá nhân chủ nghĩa.

Huyền Chip - Khi cô ấy đối mặt với dư luận. Chuyện sách của Huyền bị kiện hôm qua, có một anh tuyên bố đã đi kiến nghị dừng phát hành sách Huyền Chip với lý do cuốn sách của cô chan chứa những hành vi phi pháp, khiến giới trẻ "mê muội", truyền cảm hứng cho việc đi du lịch bụi, lang thang tốn tiền mà không lo cho giang sơn.

Cá nhân tôi, một độc giả năm nay mới tròn 22, câu chuyện của Huyền Chip chẳng quá bóng gió hay vĩ mô. Cô quanh quéo không đáp được ý chính, nhưng cử chỉ và giọng nói có gì đó rất câu chấp.

Có lẽ lần sau, Huyền lại đi du lịch và lại viết sách. Nếu thời đồ đá, con người chỉ mãi chui rúc trong hang, liệu chúng ta có nhịp được nhìn thấy cả thế giới rộng lớn như hiện thời? Chúng ta chẳng thể áp đặt lên sự khám phá, niềm mê say du lịch những quy củ, những lệ luật đạo đức cứng nhắc do một ai đó tự vẽ ra để thu mình trong một vòng tròn an toàn, hoặc tệ hơn, chỉ để làm vỏ bọc cho những tư tưởng cá nhân chủ nghĩa, muốn dìm một ai đấy, một cái gì đấy xuống vực.

Kết cuộc thì sao? ăn cắp rượu không làm Che biến thành một kẻ "chợ búa". Đúng, Huyền Chip không nói láo về chuyến đi của mình, cô đã đi, đã trải nghiệm

Tôi nhìn nó theo lăng kính của một người trẻ - sẽ còn nhiều lần vấp trong đời và lăng kính của một đứa con gái cũng đê mê chuyện đi du lịch, đọc những cuốn sách về các hành trình khám phá, nhưng - ít dũng cảm hơn Huyền nhiều.

Học hành đầy đủ thì không chịu, bố mẹ nhà cửa đàng hoàng không ở, lại đi lang thang cầu bơ cầu bất xong chết vì lý do lãng nhách! Thoát thế này thì có mà. Nhưng tôi cũng không muốn nói lại những điều mà mọi người đang cố tranh biện. Mổ xẻ những lời Huyền Chip nói, cách cô miêu tả trước buổi họp báo, chúng ta dễ thấy một sự vùng vẫy trong tuyệt vọng để bảo vệ quan điểm của mình.

Người viết từng biết đến Huyền Chip khi cô đang trên đường phiêu du của mình, cách đây khoảng 2-3 năm gì đó. Tuy thế, tôi nghĩ là đã đánh thì phải đánh to. "Người viết những dòng nhật ký này đã không còn là con người người của ngày xưa nữa khi đặt chân trở lại mảnh đất Argentina" - Ông viết.

Chúng ta hãy cứ nói về tính đúng - sai của Huyền xuyên suốt quá trình bảo vệ bản thân và đứa con tinh thần trước những nghi vấn và tranh luận của người đọc. Trên báo mạng, Huyền gọi trang web khơi nguồn những nghi vấn về cuốn sách của cô là nơi thị phi, rồi thì "Đó là trang web gì mà quạ đậu nhiều thế?"

Huyền thì bán được sách, dù cho tiếng tăm bị tổn hại ít nhiều. Suy cho cùng, cộng đồng mạng đã có được thắng lợi tinh thần khi khiến Huyền Chip "á khẩu". Có thể nói rằng, trong rất nhiều bài viết về Huyền , đây là bài viết khiến tôi ấn tượng nhất. Chưa kể, trong buổi họp báo, Huyền đã tạo nên không ít ác cảm của truyền thông về phía mình, từ những người vốn đứng phía trung lập cho tới những người ủng hộ Huyền đều đã có chút gì đó không chấp nhận về cách cô vụng về xử lý những thắc mắc.

Huyền Chip mới là khởi đầu thôi! có nhẽ anh này cần phải tìm thêm một đôi thí dụ nữa để triệt tận gốc luôn mấy cái việc đi du lịch bụi ba lăng nhăng này. Trước hết là về cái đúng. Chẳng khó để cộng đồng những người mê phượt nói riêng và cộng đồng mạng nói chung tìm ra những kẽ hở vô lý trong cuốn sách này.

Hoặc giả, nếu Huyền có bịa thật, hãy cứ nói là đoạn này tôi đã bịa, đoạn kia tôi nói vống lên đấy. Bản thân du lịch là thuần khiết, nó là bản năng ưa khám phá, tìm tòi của con người, được di truyền từ khi tổ sư chúng ta

Và nếu bạn vẫn chưa ưng, hẳn các bạn vẫn nhớ cuốn Nhật ký xe máy của Che Guevara , khi ông còn là một cậu trẻ trai, một ngày bỗng ngưng học đại học Y, ngồi lên chiếc xe máy cũ mèm cùng người bạn thân và du lãm khắp Nam Mỹ.

Và cái sức lực cộng với thời kì đi du lịch đấy làm được bao nhiêu việc! Xây được bao nhiêu ngôi nhà, kéo được bao lăm gánh nước.

Xét về mức độ hiểm nguy, hẳn nó hiểm hơn Huyền Chip vì đi bộ không có tiền hẳn sẽ đối mặt với nhiều mối nguy hơn là cầm 700$ rồi đi du lịch. Cuốn sách thứ nhất: Châu Á là nhà cũng gây được khá nhiều tiếng vang và cả những tranh cãi. Kiện lắm chứ. Nhưng chẳng là gì cho tới khi Huyền xuất bản cuốn sách thứ hai: Đừng chết ở châu Phi. Quả tình, sau mỗi cuộc chiến như vậy, chúng ta có thể ngồi và nhìn những gì đọng lại.

Để rồi khi thực khách nếm thử và yêu cầu một công thức chuẩn, cô không thể nhớ nổi, chẳng thế giảng giải vì sao mình lại nấu ra được một món ăn như thế này.

Tuy thế, đây là cái đúng độc nhất vô nhị của Huyền trong câu chuyện dài của chúng ta, vì ngay sau đó, Huyền liên tục vấp phải những sai lầm "chí tử" khiến niềm tin của người ngưỡng mộ dành cho cô ấy cũng lung lay dữ dội. Cái lũ thừa tiền mua sắm, sống xa hoa mà không để quyên góp cho người nghèo với cái lũ có tiền, có thời gian đi du lịch mà không chăm lo học hành, xây dựng sơn hà, thật đáng phải lên án! Có thể kể ra đây vài tỉ dụ tiêu biểu cho sự "thừa hơi" của thế hệ này Năm nay, chúng ta đón nhận cuốn John đi tìm Hùng , nói về câu chuyện của chàng Việt kiều Trần Hùng John đi bộ khắp Việt Nam mà trong túi thậm chí còn chẳng có tiền.

Còn chúng ta, những người ở giữa, nhận được nhiều bài học, kinh nghiệm không chỉ về du lịch bụi mà còn về cách đưa những quan điểm của mình vào văn chương, cách ứng xử với truyền thông và trước những đối thủ của mình.

Vậy nên, suy cho cùng, vơ những cuốn sách nhật ký hành trình này chẳng có gì là cổ súy cho một điều gì xấu xa cả. Thế rồi Huyền quay về, thành tựu của những chuyến đi là 2 cuốn sách. Ngày hôm trước, tôi có đọc được một bài viết khá dài nói về câu chuyện của Huyền Chip.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét